Hôm nay tôi lên weibo tình cờ nhìn thấy một tấm ảnh KyuMin, trong lòng có chút nhớ nhung. Đã một thời gian khá dài tôi là KyuMin shipper, tìm kiếm những khoảnh khắc họ bên nhau, xem clip, ảnh và viết fic. Cuối cùng, bây giờ còn lại, chỉ là cảm giác nhớ nhung tiếc nuối này thôi.
Tôi ấy mà, chính là sợ Sungmin anh ta đớn đau, cô đơn và khổ sở. Tôi ấy mà, chính là luôn không ngừng nguyện cầu Sungmin anh ta hãy yêu một người phụ nữ bình thường, có một cuộc sống bình thường. Tôi ấy mà, vẫn sợ nhất, vẫn hãi hùng nhất, chính là chuyện một ngày nào đó anh ta bất ngờ yêu một người đàn ông. Dĩ nhiên tôi biết tất cả chỉ là sự sợ hãi của bản thân tôi thôi, Sungmin vẫn cứ là Sungmin, vẫn cứ là người đàn ông xa xa gần gần, thân thiện mà tàn nhẫn của tôi.
Những lời như Sungmin là đỉnh đỉnh chí tôn của tôi, là trời của tôi, là tất cả của tôi, lẽ tất nhiên tôi nói không được. Vì vẫn còn quá nhiều thứ tôi xem trọng hơn anh ta, nhưng sự hiện diện của anh ta trong lòng tôi quá lớn, đến mức dẫu anh ta chẳng cần làm gì hết, chỉ nhìn anh ta thế thôi lòng tôi cũng đã đớn đau rồi. Tôi chính là đặt anh ta vượt qua hết thảy những người đàn ông đã bước ngang đời, vì thế mà càng sợ hãi, càng âu lo. Đất nước anh ta sống quá khắc nghiệt, đó không phải là chỗ cho một người đàn ông có thể an bình tự tại yêu một người đàn ông khác. Đó chính là cái đất nước mà nếu tự mình thừa nhận bản thân là gay sẽ bị công kích, bị xem thường, nhưng ngày ngày vẫn phải giả vờ tạo skinship với các thành viên khác chiều lòng fan, cuộc sống của anh ta chính là mâu thuẫn như thế. Về chuyện đó tôi vẫn lo lắng cho Eunhyuk hơn, vì cộng đồng fan EunHae/HaeHyuk quá lớn, tôi sợ Eunhyuk rồi cũng sẽ lạc mất chính mình trong những ánh đèn sân khấu và sự hò reo đó… Biết là thế nhưng Sungmin vẻ lặng thinh ẩn nhẫn cùng những giả vờ của anh ta khiến tôi chẳng thể ngồi yên…
Vẫn là, tôi chỉ cầu cho hạnh phúc của anh ta mà thôi. Vẫn là, tôi bây giờ không thể nào chấp nhận được KyuMin nữa. Fic KyuMin của tôi, chính là tự đặt 1 phần bản thân mình vào hình tượng Sungmin đó, dẫu không thể nào nghĩ về chuyện anh ta sánh vai với Kyuhyun, nhưng vẫn cứ muốn viết về người đàn ông mơ màng đôi mắt nâu bên phím đàn của tôi. Đó suy cho cùng cũng là thói quen, là việc để tự thỏa mãn sở thích kì quái tự ngược của bản thân mình.
Vốn chẳng có hiềm khích gì với Kyuhyun, nhưng trong suy nghĩ của tôi, cậu ta không thể mang lại hạnh phúc cho Sungmin. Yêu một người đàn ông có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu đớn đau, nhất là yêu một người đàn ông như Kyuhyun lại càng lạnh lẽo xót xa. Tôi chính là sợ Sungmin như thế. Tự biết bản thân không hiểu gì về Kyuhyun, không có tư cách để nói, nhưng chính là không kiềm lòng được, chính là vẫn muốn mọi người quen biết tôi, nghĩ rằng tôi vẫn là fan KyuMin hiểu rõ: Thật xin lỗi, từ rất lâu rồi trong tôi chỉ còn lại Sungmin mà thôi !